[trong kí ức tuổi thơ]
Trong ký ức tuổi thơ, diều gắn liền với khoảng thời gian vui vẻ nhất của tôi. Tôi không biết làm diều, cũng không biết thả diều, nhưng các anh nhà hàng xóm thì rất rành việc này. Trẻ con xóm nghèo lấy đâu ra tiền mua diều làm sẵn, nên muốn thả diều thì đều tự làm lấy.

Để làm diều, nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó. Đầu tiên cần 2 thanh tre cật làm khung diều, buộc 2 thanh tre này với nhau, thanh ngang uốn cong cong, để làm sao các đầu tạo ra hình con thoi hoặc hình vuông. Thường tôi thấy các anh làm diều hình con thoi vì có lẽ như thế dễ thả hơn. Sau đó thì cắt ghép giấy để làm cánh diều, thường là lấy giấy báo hoặc giấy vở viết rồi, dán lại bằng cơm nguội – thứ “hồ dán” luôn sẵn trong nhà bếp. Về cơ bản, diều được làm như thế. Để diều dễ thả hơn, hai bên thân diều, các ông ý thường buộc thêm cỏ dại, mỗi khi thả, những thân cỏ chúc ngược đầu xuống lửng lơ giữa trời trong. Có lần có anh còn “xịn” tới mức làm diều sáo. Tức là buộc thêm cây sáo vào thân diều, mỗi lần gió nổi thì sáo cất tiếng nhạc của thiên nhiên, nghe vui lắm.
Hồi ý không có dây cước nên nhiều lần thả diều, các anh ấy dùng dây chỉ. Ừ thì dây chỉ mỏng manh nên mỗi lần thả có khi dùng đến 3,4 cuộn chỉ một lúc. Mỗi lần xem các anh thả diều, lòng tôi luôn reo lên rộn ràng thích thú.
Thả diều còn có một “thú” khác là đi lụm diều khi dây đứt. Vì không gian thả diều không phải không gian trống, phía dưới con diều phấp phới là bạt ngàn cà phê Đak Lak xanh, nên mỗi lần diều “bỏ nhà ra đi”, mấy anh em không biết đi qua bao nhiêu vườn rẫy nhà người, lần theo dấu vết dây chỉ để đi kiếm diều về. Có lần kiếm được, có lần không, không phải diều của mình nên lòng cũng có chút tiếc nuối.
Đến năm tôi học lớp 6, gia đình hàng xóm này chuyển về quê, cánh diều từ đó chỉ còn lửng lơ trong nỗi hoài niệm một thời vui vẻ. Xóm tôi neo người, dần dà nhà này nhà kia chuyển đi; có nhà thì con cái lớn lên đi làm xa; có người thì không thoát được sinh lão bệnh tử, con đường ngày xưa rộn tiếng reo cười mỗi chiều đó giờ yên ắng, chỉ còn tiếng gió rầm rì.
[cánh diều của Qúi]
Quí là em zai thua tôi 10 tuổi. Năm tôi học lớp 4-đã-ở-lại thì em được sinh ra. Hồi em học mẫu giáo hay lớp 1 gì đó, bố mua cho em một con diều hình công hình phượng, chiều chiều hai bố con hay đi ra bàu cạn cách nhà tầm 500m để thả. Qúi là con út, bố hơn 40 tuổi rồi mới có em, thành ra thương lắm. Mà nói thế cũng không đúng, đứa con nào bố chẳng thương.
Nông thôn chân chất, ít chỗ chơi bời, hồi em nó còn bé, tầm 2,3,4 tuổi, cứ mỗi chiều tôi lại chở em đi chơi long rong, ghé nhà này một chút, thăm nhà kia một chút. Chỉ là ghé vào nhìn ngắm mọi người, nói vài ba câu vu vơ, rồi chở em về trên chiếc xe đạp cà tàng.
Có lần không đi chơi, bố chế chiếc xe đẩy tập đi màu hồng của em thành xe kéo, cho em ngồi trên, mấy chị kéo chạy, chị còn nhớ tiếng em cười khanh khách trong veo như tiếng chuông. Giờ thì Wi ngày nào còn ẵm còn bồng đã lên lớp 12 rồi, thời gian trôi nhanh, để mỗi lần nhớ về những kỷ niệm ngày cũ, lòng ngổn ngang những buồn vui, tiếc nuối quá chừng.
[diều trên bản]
Ba năm đổ lại đây, năm nào tháng Ba tôi cũng cùng đoàn anh em quen nhau qua việc học Vovinam đi leo núi. Tui leo được Lảo Thẩn, Nhìu Cồ San và Tả Liên Sơn rồi. Thường thì đoàn sẽ đi xe khách đến trung tâm Sapa, rồi thuê xe máy để lên địa điểm leo núi. Đường đi khó, lên xuống gập ghềnh, ngồi xe mà cảm tưởng mông sắp rớt khỏi xe đến nơi.

Nhớ một lần, hình như là năm ngoái 2020, khi đi ngang qua bản gì đó không biết, thấy 3 em nhỏ đang đứng trên mỏm đất cao tầm 5-7m, tay huơ huơ nhành cây, đầu nhành cây là một chiếc túi bóng, khuôn mặt các em in nụ cười trong veo của núi rừng. Tui cảm tưởng như các em đang thả diều. Ừ, có lẽ cũng là một dạng thả diều. Tui nhanh tay chụp lại vài bức ảnh hòng nắm bắt, lưu giữ được nét trong trẻo ấy qua điện thoại. Khi đó chợt thấy, hóa ra niềm vui không tùy thuộc vào vật chất, mà là trạng thái tinh thần của con người. Có người cầm cả tảng vàng, cũng có vui nổi đâu.
[diều ở đảo]
Làm việc ở hãng bay, nên tôi may mắn có cơ hội đi công tác ở Côn Đảo vài lần, may mắn ngắm được vẻ đẹp hoang sơ, yên bình mà không kém phần diễm lệ ở đảo. Thích Côn Đảo một phần vì cảnh, phần nữa vì tình. Riêng phần tình, ở đảo, là nợ khó trả.

Nhớ lần gần nhất ghé đảo, tháng 3/2021 nhỉ, tôi chọn cách khám phá đảo bằng việc đi bộ ngược từ trung tâm đảo lên sân bay. Đâu đó 12km. Mọi người cứ bảo tôi bị khùng =))). Nhưng thực sự, đi bộ với tôi mới là cách khám phá tốt nhất. Mình đi du lịch, đi trải nghiệm mà, tôi không khoái kiểu du lịch cưỡi ngựa xem hoa. Mà nhờ đi bộ, tôi mới có thể thấy được, chụp được cảnh mấy em nhỏ thả diều ở đảo chứ. Trong bao la trời biển, hình bóng 3 đứa nhỏ xíu cùng một cánh diều chơi đùa cùng nhau thực sự, thực sự, thực sự rất đẹp và an. Với tôi, Côn Đảo dường như trở nên an hơn thông qua hình ảnh dễ chịu đó. Thực tình, lại muốn đi đảo rồi. Mong dịch nhanh nhanh ổn, để còn ra đảo trả lễ, trả nợ nào. Còn nhiều nợ nần với đảo lắm.
[“cánh diều” ở phố]
Viết ra thì hơi thô kệch, cơ mà cảm hứng để viết về diều này xuất phát từ việc nhìn thấy nhà hàng xóm phơi túi nilon ở tầng thượng, gió xô dọc ngang khiến túi bay lất phất. Đây chẳng phải diều. Mà chẳng hiểu sao lại gợi nhớ về diều nhiều đến vậy. Hay vì lòng tôi là cánh diều từng được bay bổng, nhưng đã ở nhà và đóng bụi quá lâu, nên mong được buộc dây và thả trong một trời nhiều gió?

Nhìn lên khoảng trời trong trên cao, nghĩ ở Hà Nội bao lâu rồi chưa thấy cánh diều nào? Hay bao nhiêu cánh diều không được bay trong gió, nằm một góc xó, lãng quên.