
Không cần nghĩ suy, chẳng cần tính toán, để cuộc đời làm tròn nhiệm vụ truyền cảm hứng cho mình.
Như là chạy xe máy trong khung thời gian canh tư, bầu trời còn đen kịt trên một cây cầu ít bóng xe đi, gió lạnh chạm vào áo khoác kêu phần phật, ở phía xa là một cây cầu khác được vẽ bằng ánh sáng của những đốm đèn đường. Trong không gian đó, bật một danh sách nhạc kiểu “shut up, let’s dance” vẫn hay nghe, thấy cơn buồn ngủ dường như tan đi, thứ còn lại là một cảm giác tự do sảng khoái.
Đôi khi, chính ta cần làm nhiệm vụ truyền cảm hứng về sự tự do cho chính mình. Bằng những việc đã được lên kế hoạch.
Như là chọn tiếp tục chạy hay là dừng lại. Khi đó, chợt nhận ra, ta có toàn quyền tự do lựa chọn những gì ta làm.
Để rồi khi chọn con đường khó khăn hơn, khi đến đích, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó nói thành lời, một chút sự tự hào về bản thân vì đã không lựa chọn dừng lại ngơi nghỉ.
Đồng thời, khi vượt qua được cảm giác muốn từ bỏ, đầu ta bỗng như trống rỗng, như là suy nghĩ tự dưng tan đi đâu hết, chỉ còn khoảng không. Và âm nhạc. Và cơn đau cơ vì đôi chân đang mỏi.
Nhận ra và buông đi. Chỉ còn chạy. Chỉ còn chạy. Chạy, khi đó, thật là tự do.
Bao nhiêu lần trong đời, ta chạm được vào cảm giác ấy nhỉ?