“Pavlovian” và mạng xã hội

Hãy tưởng tượng bạn đang trong giờ làm việc, đang cần hoàn thành một việc khá gấp thì tiếng chuông messenger vang lên: “ping” khá nhỏ nhưng đủ để bạn nghe thấy.

Lúc này bạn sẽ làm gì?

Nếu bạn giống tui – người vồ lấy điện thoại ngay lập tức để xem ai nhắn gì mình, mặc kệ công việc đang cần gấp, “chúc mừng” bạn, “chúc mừng” tui, chúng ta thực sự đã tìm được kẻ đồng điệu (tui khá chắc là chúng mình có kha khá đồng minh trên trái đất này đấy), “chúc mừng” chúng ta gia nhập hội Pavlovian reflex =))).

Pavlovian, bạn nghe có quen không? Chưa thấy quen hả, nếu bỏ đuôi “ian” đi, Pavlov, bạn thấy quen chưa? Chính là nhà khoa học người Nga nổi tiếng với thí nghiệm về phản xạ có điều kiện được thực hiện trên chú chó sống tại phòng thí nghiệm đấy.

So sánh một cách không buồn cười lắm, thực sự, không buồn cười đâu, rất là nghiêm túc đấy nhé, chúng mình hiện tại chả khác mọe gì chú chó trong thí nghiệm và hàng loạt tác nhân như app mạng xã hội, mua sắm…. như là Pavlov đang “giật dây” tạo cho ta những phản xạ có điều kiện ngay lập tức với những động thái nhỏ nhất liên quan.

Ví dụ như một thông báo mới trên Facebook: ai đó mời bạn thích một trang khỉ mọe gì đó, trang này trang kia thay tên đổi họ, nhóm mà bạn tham gia có ai vừa đăng bán cái gì đó… Đây không phải thông báo liên quan trực tiếp đến bạn, nhưng icon hiện số 20 noti khiến ta không thể không vào kiểm tra xem có gì “hot”, sau cùng nhận ra thứ ta vừa kiểm ra chỉ là “rác”.

Nhưng tại sao ta không thể ngừng làm điều này?

Khi bất kỳ một loại tín hiệu nào đó, có thể là tiếng chuông, tiếng còi, ánh sáng….,chỉ cần nó gắn liền với sự xuất hiện của một điều gì đó một thời gian liên tục thì chắc chắn chúng cũng khiến sinh vật tự động phản ứng với tín hiệu y chang mlo như điều gì đó xuất hiện vậy.

Xét về độ “thuần hóa”, hẳn ta cũng được xếp vào dạng cao khi mạng xã hội (trớ trêu thay đây là thứ mà con người tạo ra) lại đang điều khiển lại con người. Còn gì dễ dàng hơn, thỏa mãn hơn việc kiểm tra mạng xã hội hằng ngày?

Dopamine – chất dẫn truyền thần kinh mang lại cảm xúc hạnh phúc, thỏa mãn trong não được tiết ra vào những lúc này, khiến ta nghiện. Trong khi tập thể dục hùng hục 20 phút mới tiết ra dopamine, nay chỉ cần 2 giây lên mạng xã hội là cơ thể đã tiết ra hormone thần thánh này rồi.

Xét về bản chất sinh học, ta nghiện cảm giác thỏa mãn mà dopamine tạo ra, dù chỉ là trong chốc lát.

Dopamine trong trường hợp này giống như thuốc phiện, lạm dụng đến một lúc nào đó, bạn bị “lờn” và buộc phải tăng liều để có cảm giác thỏa mãn như cũ. Đến lúc này, hành động sử dụng mạng xã hội để cơ thể tiết ra dopamine bao nhiêu cũng không đủ, từ cảm giác thỏa mãn, ta chuyển dần sang cảm giác đối ngược: sự không thỏa mãn, lo lắng, căng thẳng.

Từ thỏa mãn đến trầm cảm: cách nhau trong gang tấc

Nhiều nhà khoa học, nhà nghiên cứu đã cảnh báo chúng ta về các vấn đề liên quan đến mạng xã hội từ lâu. Có nhiều bằng chứng cho thấy có mối liên hệ giữa mạng xã hội và trầm cảm. Trong một số nghiên cứu, người dùng thanh thiếu niên dành nhiều thời gian trên Instagram, Facebook và các nền tảng mạng xã hội khác có tỷ lệ trầm cảm cao hơn đáng kể (từ 13% đến 66%) so với những người dành ít thời gian cho mạng xã hội.

Một nghiên cứu khác vào năm 2018 đối với thanh niên ở Mỹ (độ tuổi 19-32) cho thấy mối tương quan giữa thời gian dành cho mạng xã hội và sự cô lập xã hội (PSI). Các tác giả nhận ra rằng những người cảm thấy bị cô lập về mặt xã hội dành nhiều thời gian cho mạng xã hội hơn.

Ở những người này tồn tại một nỗi sợ được gọi nôm na là “sợ bỏ lỡ”(FOMO). Tiến sỹ Jerry Bubrick nhà tâm lý học lâm sàng nhận xét rằng FOMO thực sự là nỗi sợ không được kết nối với thế giới xã hội, vì thế con người cố tim kiếm cảm giác được kết nối và nó hiện hữu ở mạng xã hội. Nếu sử dụng mạng xã hội càng nhiều, chúng ta càng ít suy nghĩ về thực tại.

Nhận ra – bước khởi đầu

Tui chợt nhận ra mình là một Pavlovian chính hiệu sau khi bản thân tải app Stay Focus để đo đếm bản thân dành bao nhiêu thời gian lên mạng xã hội và tần suất như thế nào. Như hôm qua, ngày 7/11, tui đã dành khoảng 4 giờ đồng hồ để lên các loại mạng xã hội nói chung, mở điện thoại tầm 40 lần để lên đọc noti Facebook @@.

Sáng qua tui có đăng một tấm ảnh xinh, và sau khi đăng ảnh xong, trong người tui luôn có thôi thúc mở Facebook để đếm còm và các lượt tương tác. Tui như chú chó Pavlov sục mõm vào đĩa thức ăn dù mới chỉ nghe tiếng chuông báo. Tui lúc này như là nô lệ của mạng xã hội, nô lệ của cảm giác thỏa mãn tức thì. @@

Và sự thê nô này không chỉ mang đến cho bản thân nỗi sợ FOMO, lo lắng, sự tập trung giảm sút, hiệu suất công việc thấp mà còn kéo theo sự tự trọng đi xuống, khi bản thân bất lực với việc kiểm soát chính mình. Tự chán ghét chính mình là điều tệ nhất mà một người có thể làm cho người đó.

Chú chó Pavlov trong tôi đã được huấn luyện quá lâu, thói quen bám rễ quá sâu. Tui cần dạy dỗ lại chú chó của mình.

Bắt đầu hành trình thay đổi

Để thay đổi thói quen, chỉ có một cách, chính là thay thế thói quen cũ bằng thói quen mới. Một trong những nỗ lực đầu tiên để thay đổi của tui chính là nhận thức được vấn đề.

Để nhận thức vấn đề một cách rõ ràng hơn, tui đã tải app Stay Focused để đo lường thời gian tui lên mạng. Tui cũng đọc các tài liệu về vấn đề này để tìm ra hướng đi cho bản thân. Tui khá biết ơn khi đọc được bài “Thải độc điện tử” của Healthcoach Nam Phương, tui sẽ gắn link bài phía dưới cho những ai có hứng thú nhé, chị ấy có những chỉ dẫn khá tường tận về lộ trình thanh lọc điện tử, trong đó có vài cách như:

(1): “Lấy độc trị độc” – sử dụng chính dụng cụ điện tử để thanh lọc, dùng app tập trung như Forest, tải extension Newfees Eradicator để kiểm soát newfeed các thể loại mạng xã hội, xóa app mạng xã hội trên điện thoại, không cho phép “nổ” noti. Hoặc khi nói chuyện với ai đó thì nói chuyện như thế nào đó để đảm bảo vấn đề được hiểu, được giải quyết một cách triệt để.

(2), Đặt ra một giờ cố định trong ngày không dùng mạng xã hội. Chị ấy gợi ý là off 1 hoàn toàn 1 giờ ngay khi ngủ dậy, nếu có vấn đề về giấc ngủ thì off thêm 1 giờ nữa trước khi đi ngủ. Bạn biết ánh sáng xanh của điện thoại gây ức chế hormone melatonine – chất dẫn truyền thần kinh giúp chúng mình ngủ ngon mà.

(3) Off hoàn toàn một ngày trong tuần, dành ngày này để đọc sách, thiền, giao lưu cộng đồng, dọn dẹp nhà cửa.

Với tui điều này là khó nhất. Làm sao có thể off hoàn toàn một ngày, một ngày không dùng mạng xã hội được chứ? Chú chó Pavlov của tui lên tiếng. Nhưng mà phải dạy dỗ lại chú chó của tôi thôi, nếu tôi dạy được em ấy online 7 ngày/tuần thì giờ tui cũng có thể giúp em ý học cách chỉ online 6 ngày/tuần, đúng không nào?

(4) Trở về thiên nhiên ít nhất 5 ngày

Không có gì giúp con người chữa lành thần kỳ như tự nhiên. Mà cũng phải thôi, chúng mình là một phần của tự nhiên mà. Mà tự nhiên thì không có mạng xã hội, app mua sắm. Tự nhiên cũng không dùng thiết bị điện tử để kết nối, để giao tiếp, nhưng vẫn có sự kết nối sâu sắc và mật thiết. Chỉ có con người chúng mình rời xa tự nhiên, quên mất mình là một bộ phận của tự nhiên, tự cho mình là kẻ thống trị. Mà càng rời xa tự nhiên bao nhiêu, ta lại càng lạc lối bấy nhiêu.

Để rồi bản thân như chú chó của Pavlov, sục mõm vào bất kỳ tiếng “ping” nào nổ ra hòng kết nối thêm với thế giới, nhưng thực ra là khóa chặt mình hơn vào sự cô đơn của chính mình.

P/S: Đây là link bài của chị Nam Phương nhé cả nhà:

https://www.coachnamphuong.com/post/th%E1%BA%A3i-%C4%91%E1%BB%99c-%C4%91i%E1%BB%87n-t%E1%BB%AD

Advertisement

[Thương cơ thể mình] – Tập thể dục đã “cứu rỗi” cuộc đời mình như thế nào

[Tự sự của một con lười vận động]

Mình từng là một con lười.

Về cơ bản, mình thích nằm chây ì trên giường hơn là dậy và làm gì đó, kể cả đi tè, thực sự thì giờ vẫn vậy =))). Sự lười biếng này mang đến cho mình một thân hình tương đối phì nhiêu (tầm 60kg, chiều cao mét 6), mặt đầy mụn =)), thói quen ăn uống vô độ, tự ti, không kiên trì, ngại giao tiếp và blah những dấu trừ khác. Các thói quen này gắn liền với nhau và từng kéo mình xuống một quãng thời gian dài. Từ khi nào nhỉ, có lẽ từ năm lớp 10, cho đến tận những năm đi làm đầu đời.

Mình không nhớ rõ điểm bắt đầu là ở đâu, nhưng mình nhớ rằng bản thân đã chán ngấy cảnh vừa béo vừa xấu vừa tự tti nên đã lọ mọ tập tại gia theo Hana Giang Anh và Chloe Ting, với những bài workout tăng dần từ 10 phút lên 45 phút. Lúc này khoảng đâu đó tầm 2 năm về trước.

Mình duy trì hoạt động này vài tháng, cho đến một ngày bạn mình rủ mình đi chạy. Hồi đó anh đang làm việc ở một công ty có phong trào chạy phát triển khá mạnh. Mình vốn là người bảo thủ, nên khi anh bảo mình thử chạy đi, mình đã từ chối. Mình không thích bước chân vào một cái gì đó mới. Tập theo Hana đang rất ổn, sao phải thay đổi? Nhưng rồi cuối cùng thì anh cũng dụ được thành công và dạy mình tập chạy những ngày đầu tiên.

Mình nhớ lần đầu chạy ở Công viên Câu Giấy, tầm tháng 3/2020, mình chạy đâu đó được 800m là thở hộc mặt =)). Khoảng thời gian chạy này đâu đó được 2 tuần thì giãn cách, đến 17/3 (nếu mình nhớ không nhầm) thì công ty mình cho nhân sự làm từ xa, mình quay trở lại tập với Hana, sự nghiệp chạy chọt tưởng đứt ở đấy. Cho đến giữa tháng 11/2020, khi đi làm ở văn phòng được tầm 3 tháng và quá chán cảnh về vào giờ tắc đường nên mình quyết định đi chạy trở lại.

Văn phòng cách công viên tầm 500m đi bộ, mình tính là 5 rưỡi đi chạy, tầm 7 giờ về là đường thoáng rồi. Với mục tiêu là tận hưởng quãng đường đi làm về không tắc đường, mình duy trì việc chạy này đến tháng 5/2021, cho đến khi dịch tiếp tục bùng và công ty lại tiếp tục cho làm từ xa, và ngừng cho đến nay. Trong những khoảng nghỉ chạy, mình đã thử tập tại gia các dạng bài như tập cơ, dance cardio, tập với dây kháng lực và yoga.

[Tại sao bạn lại cần tập thể dục?]

Nếu ví cơ thể như một cỗ máy, mà máy móc không bảo trì, nâng cấp mà chỉ có sử dụng dưới áp lực cao công việc, chất kích thích => nhanh chóng thoái hóa, sức đề kháng yếu dần. Thể chất yếu, tâm trí không minh mẫn => hiệu suất học tập, làm việc kém hiệu quả.

[Tại sao dân công sở là bọn lười tập luyện số 1?]

Một nghiên cứu quốc tế đăng tải trên tạp chí y khoa The Lancet (Anh), Việt Nam bị xếp vào nhóm lười vận động nhất thế giới, khi chỉ hơn 15% người tập thể dục trên 30 phút mỗi ngày.

Nghiên cứu từ Viện Dinh Dưỡng, trung bình người Việt đi bộ 3.600 bước/ngày; giới văn phòng chỉ khoảng 600 bước/ngày, trong khi khuyến nghị của WHO là 10.000 bước, cho thấy sự thiếu cân bằng trầm trọng giữa các hoạt động hằng ngày: công việc và những cuộc vui lấn lướt các hoạt động chăm sóc, phát triển thể chất.

Nguồn: VnExpress

Trời, nghĩ coi, dân công sở đi có 600 bước/ngày à! Thế này thì cơ thể chịu sao nổi!

Nguyên nhân

Ít động lực: công việc quá tải, mệt mỏi khiến chúng ta tin rằng mình không duy trì được việc luyện tập thường xuyên => chưa tập đã nản.

Ít thời gian: bận rộn, căng thẳng khiến nhiều người mang tâm lý sợ vận đông, chỉ muốn nằm dài thư giãn hoặc nhậu nhẹt. Một số người còn bận việc gia đình và con cái nên họ thường đưa ra các lý do này để tránh vận động.

Những người chịu nhiều áp lực công việc bị mệt mỏi và stress là người dễ bỏ tập thể dục nhất. Nhưng bạn biết không, chỉ có vận động mới giúp cơ thể tăng cường trao đổi chất, tạo điều kiện cho cơ thể tiết ra endorphin chống lại những phản ứng dẫn đến stress, giúp tinh thần sảng khoái, ngủ ngon hơn thường lệ… và sẽ giảm được mệt mỏi.

[Lợi ích của việc luyện tập]

-Giảm căng thẳng-

Tập thể dục thực tế mang đến cho cơ thể vô vàn lợi ích thiết thực, chẳng hạn như: giảm căng thẳng, giảm lo lắng, nâng cao lòng tự trọng.

Khi tập thể dục, cơ thể tiết ra hormone endorphin – là chất hóa học có khả năng giúp giảm đau. Endorphin cũng kích hoạt các cảm giác tích cực trong cơ thể, tương tự morphin. Nên cảm giác sau khi chạy hoặc tập luyện được mô tả là “hưng phấn”, đi kèm cái nhìn tích cực và tràn đầy năng lượng. Hoạt động thể chất thường xuyên cũng có thể làm tăng mức độ dopamine và serotonin. Do đó đây là một lựa chọn tuyệt vời để tăng cường hormone hạnh phúc.

Nguồn: Tamypu

-Cải thiện giấc ngủ-

Tập thể dục cũng là một cách tuyệt vời để cải thiện giấc ngủ. Theo Charlene Gamaldo, bác sĩ và là giám đốc y tế của Trung tâm Johns Hopkins về Giấc ngủ tại Howard County General (Mỹ), tập các bài thể dục tăng cường hô hấp và nhịp tim vừa phải làm tăng lượng giấc ngủ “sóng chậm”.

Nó cũng giúp kiểm soát cân nặng, hạn chế các bệnh liên quan tới béo phì, cải thiện tình trạng chức năng của não, trí nhớ.

Ngoài ra, tập thể dục thường xuyên không những làm tăng cường hệ miễn dịch, giảm nguy cơ mắc các bệnh mạn tính như tim mạch, huyết áp, tiểu đường mà còn có thể phòng ngừa nhiều loại ung thư.

-Kết quả sau 2 năm tập thể dục mà mình cảm nhận được là-

Một là cơ thể cân đối hơn. Mình không giảm cân nhiều, từ 60kg xuống 56kg thôi, nhưng mà trông gọn gàng hơn trông thấy. Trước mình chỉ mặc được đồ size L thôi, giờ đã mặc được đồ size M rồi =)).

Hai là khỏe mạnh hơn. Từ khi tập luyện, mình ít ốm vặt, mà nếu gió độc có lỡ ghé thăm thì cơ thể cũng rất nhanh bình phục.

Ba là tự tin hơn: thể dục thể thao tiết ra các dẫn chất thần kinh như: endorphin – giảm đau tự nhiên, dopamine – gắn với sự tưởng tưởng, hưng phấn khi gặt hái được thành quả khiến mình cảm thấy tự tin hơn nhiều. Trước đây mình sợ giao thiệp với thế giới lắm, sợ thể hiện bản thân, nhưng giờ thì đỡ hơn rồi.

Bốn là nếu có khủng khoảng, căng thẳng thì bản thân nhanh chóng vực dậy hơn, đơn giản bằng việc dành thời gian để tập thể dục.

Thể dục mang lại cho cuộc sống một vòng tròn lợi ích gồm “sinh học – xã hội – tâm lý”.  Nhìn lại 2 năm vừa rồi, thấy biết ơn bản thân vì đã lựa chọn duy trì việc tập luyện. Ngoài lý do ngoại hình được cải thiện, mạnh khỏe và tràn đầy sức sống hơn, với mình, tập luyện còn mở ra một cánh cửa mới để mình khám phá chính mình.

[thương cơ thể mình] Ăn uống chánh niệm

[1] Chánh niệm là gì?

Khi cuộc sống ngày càng vội vã, xô bồ, con người ngày càng căng thẳng và mệt mỏi, thực hành chánh niệm là một liều thuốc tốt để cân bằng thân – tâm.  Chánh niệm là chú tâm vào giây phút hiện tại, là biết rõ điều gì đang xảy ra lúc này, ở đây. Khi thực tập chánh niệm, mình tập trung hoàn toàn vào đối tượng ở hiện tại, không phán xét. Sự chú tâm này sẽ nuôi dưỡng ý thức rộng lớn, chấp nhận thực tại, từ đó vun đắp nền móng của tình yêu thương và sự hiểu biết từ bên trong. Chúng mình sẽ trở nên hạnh phúc, bình an một cách thật vững chãi.

Có thể thực tập chánh niệm với tất cả các hoạt động mà chúng mình làm như ăn, nói, đi, đứng, nằm, ngồi, làm việc… Ở đây, mình cùng trao đổi về chánh niệm trong ăn uống nhé.

[2] You are what you eat (and how you eat)

Phương Tây có một câu mà mình rất thích “You are what you eat” – “Bạn là những gì bạn ăn”. Câu nói này được lan truyền mạnh ở những năm 1960s, khi phong trào ăn uống thực dưỡng – ăn các thực phẩm thô phát triển mạnh ở Mỹ. Hiện tại, câu nói này dường như có thể được hiểu theo nghĩa tinh tế hơn, khi việc ăn uống không dừng lại ở tác động vật lý, mà còn ảnh hưởng đáng kể đến tâm trí, tinh thần.

Chúng mình đều biết thực phẩm nuôi dưỡng cơ thể. Nếu một chiếc xe cần nhiên liệu là xăng dầu, thì cơ thể cần đầu vào là thực phẩm. Để xe có thể sử dụng lâu dài, bền bỉ, không hỏng hóc, nhiên liệu cần không có tạp chất, ngoài ra mình cũng cần bảo dưỡng, duy tu thường xuyên. Con người cũng vậy, để có thể sống một cách khỏe mạnh, hạnh phúc, chúng mình cần quan tâm đến chất lượng nhiên liệu đầu vào – là thực phẩm, cũng như cách chúng mình ăn thực phẩm.

Chắc hẳn ai cũng đã từng đi ăn buffet một vài lần với bạn bè, khi đi bụng đói, khi về căng tròn những thịt, cùng cảm giác mệt mỏi, uể oải rồi nhỉ?

Trước kia, mỗi khi đi ăn như thế, mình thấy vui vì được ăn nhiều món ngon. Nhưng sau mỗi bữa thịt, mình đều cần uống men tiêu hóa vì cơ thể ì ạch mệt mỏi. Trước đây mình thấy khá bình thường, nhưng bây giờ, sau một bữa ăn như thế, mình tự hỏi bản thân, mình đang làm gì với cơ thể của mình thế này?

Thịt là thực phẩm siêu khó tiêu. Tất nhiên không thể gạt đi rằng thịt có những dưỡng chất cần thiết cho con người, nhưng thịt cũng tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ gây bệnh tật – trong đó có ung thư, điều đã được khoa học ghi nhận.

Mà cách chúng mình ăn phản ánh trực tiếp cách chúng mình đang sống. Mối quan hệ của chúng mình, bao gồm cả cơ thể và tâm hồn với thức ăn phản ánh sự tương tác của chúng mình với các mối quan hệ trong xã hội, cách thức mình làm việc, cách mình cảm nhận về bản thân.

Cách mình ăn phản ánh cách mình tương tác với cuộc sống

Khi ăn uống không ý thức, bản thân không có cảm xúc và sự kết nối với thực phẩm – thứ rồi sẽ trở thành một phần cơ thể mình chính là con đường khiến mình bị chia rẽ với chính cơ thể mình. Mà khi bị chia rẽ, khi không có kết nối với thân thể sẽ dẫn đến sự mất kết nối với tâm hồn, về lâu về dài dễ xuất hiện bệnh tật vật lý lẫn tinh thần. 90% bệnh tật của con người là cho thói quen, mà cách ăn uống chính là một phần quan trọng trong cách sống của mình.

Khi có ý thức về ăn uống, tức là thực tập ăn uống chánh niệm, mình đưa sự tôn trọng và tình yêu thương vào thức ăn, đây là một cách để tôn trọng và yêu thương chính cơ thể mình. Vì bạn biết đấy, xét về góc độ vật lý, cơ thể người vẫn đang được thay mới mỗi giây. Mỗi một tích tắc, hàng ngàn tế bào chết đi và tương đương chừng đó tế bào được sinh ra. Con người lấy nhiên liệu ở đâu để tạo thành tế bào? Từ thực phẩm chứ đâu nữa!

[3] Làm sao để nhận thức thực phẩm?

Vậy làm sao để nhận thức, có ý thức hơn trong khi ăn uống nhỉ? Cách thức bao quát là đưa bản thân trở về với hiện tại, tập trung vào hoạt động chế biến thực phẩm, ăn uống bằng 5 giác quan với sự tôn trọng và lòng biết ơn.

Trong quyển sách Thông điệp của nước của Giáo sư người Nhật Masaru Emoto, mình nhớ một câu: “nước không cần được lọc sạch, nước cần sự tôn trọng.” Thức ăn cũng vậy, thức ăn cũng cần được tôn trọng. Nghĩ đi nghĩ lại thì có điều gì trong tự nhiên không đáng được tôn trọng đâu, ha?

Để thực hành ăn chánh niệm, mình có thể thực tập bằng các cách như (1) ăn từng chút một có ý thức, (2) nấu ăn thường xuyên hơn, (3) thực hành thiền định.

(a1), Ăn có ý thức

Khi ăn từng chút một, mình học cách tập trung toàn bộ vào món ăn bằng cả 5 giác quan. Khi nhai, nhai ít nhất 30 lần để cảm nhận hương vị của miếng ăn, tập trung nhau và nuốt.

Mũi mình đang ngửi thấy mùi gì? Mắt mình đang nhìn thấy màu gì, có khói bốc lên không, có những gì trước mặt? Khi nhai, mình đang nghe thấy tiếng gì? Thực phẩm này có lành mạnh với cơ thể mình không? Mình đang ăn với cảm giác thế nào, vui vẻ hay khó chịu? Thực phẩm này sẽ đi vào cơ thể mình như thế nào?

(a2), Nấu ăn thường xuyên hơn

Chúng mình cũng có thể nấu ăn thường xuyên hơn. Cảm nhận cảm xúc của bản thân trong quá trình chế biến. Mình đang cảm thấy hạnh phúc hay khó chịu khi nấu ăn? Bữa ăn này có ý nghĩa với mình như thế nào?

Khi chú tâm vào quá trình nấu, mang tâm thế mong muốn tạo ra những món ăn ngon cho mình và cho người thương, món ăn chắc chắn trở nên ngon hơn nhiều lắm đó. Vì bạn biết không, sự tiêu hóa bắt đầu ngay từ trong suy nghĩ đó.

(a3) Thực hành thiền định

Hoạt động tập trung vào hơi thở, vào hiện tại của thiền đã được chứng minh rằng có nhiều hiệu quả tích cực với tâm trí và cơ thể. Khi thiền, hay đơn giản chỉ là vài ba hơi thở sâu, mình đưa mình về thực tại, nhận thức rõ những gì đang xảy ra. Điều này có nghĩa là mình sẽ nhận thức được thói quen ăn uống, nhận thức được đâu là thực phẩm mình nạp vào và cách mình đang thưởng thức thế nào. Đây chính là ăn uống chánh niệm rồi đó.

Thiền cũng chính là cách giải tỏa căng thẳng hiệu quả. Mà bạn biết đấy, phản hồi của cơ thể với stress sẽ giúp ích hoặc có hại với cơ thể. Hẳn bạn đã từng trải qua cảm giác bản thân đang căng thẳng và muốn ăn thật nhiều đồ ngọt để giải tỏa chưa? Thiền có thể giúp chúng mình hạn chế những hoạt động làm hại cơ thể như thế này đấy.

[4] Bí quyết ăn trong chánh niệm

Nếu bạn muốn học cách ăn uống chánh niệm nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu, bạn có thể lưu lại một vài bí quyết dưới đây:

(b1), Xem xét mình đang đói như thế nào

Nhiều trường hợp mình nghĩ là mình đói, nhưng thực ra đó là chỉ báo của buồn chán, căng thẳng. Để hạn chế ăn không đúng lúc, mình có thể đặt cho bản thân câu hỏi: “Tui đang đói thiệc, đang chán hay đang stress vậy?” để đưa sự chú ý vào bản thân, từ đó sẽ đưa ra được giải pháp tốt cho cơ thể nha.

(b2), Ăn chậm, nhai kỹ: bạn ạ, dạ dày không có răng, mà thức ăn muốn chuyển hóa thành chất dinh dưỡng thì dạ dày sẽ cần nghiền chúng thành dạng lỏng như nước. Nên ăn chậm, nhai kỹ không chỉ là một cách thực hành chánh niệm trong ăn uống, mà còn là cách bạn yêu thương dạ dày của mình đấy. Ngoài ra cơ thể thường mất 20 – 25 phút để biết bản thân đã no chưa, nên ăn chậm sẽ giúp mình ăn ít hơn, giảm cân nhanh hơn.

(b3), Thưởng thức hương vị

Bạn có nhớ bữa ăn gần nhất mình ăn gì, thức ăn có vị gì, mùi gì, ra sao thế nào không? Nếu không chú tâm, thường thì mình sẽ chẳng nhớ các chi tiết này. Để học cách thưởng thức hương vị, mình có thể: dành ra vài phút để nghĩ về thực phẩm đã tạo thành món ăn, biết ơn đồ ăn, khám phá có ý thức hương vị thức ăn.

Mà bạn biết đấy, qúa trình chiêm nghiệm thông qua ăn uống tỉnh thức có thể thay đổi cấu trúc của não bộ, giúp não dẻo dai và kháng bệnh tốt hơn đó.

(b4) Ngồi ăn trong yên lặng

Để học cách tập trung ăn uống, mình nên loại bỏ “nhiễu” gây ảnh hưởng đến quá trình này. Khi ăn, mình nên ngồi xuống bàn ăn đàng hoàng, tập trung hoàn toàn vào thức ăn, ăn chậm nhai kỹ, đồng thời thưởng thức hương vị, mình cá là bạn sẽ có một trải nghiệm ăn uống thực sự thú vị đấy.

Chúc bạn có một hành trình ăn uống tỉnh thức thật vui và thật an nhé ^^

Hôm nay là sinh nhật của bố tui…

Hôm nay là sinh nhật của bố tui.

Trên giấy tờ.

Ông bà tui không nhớ ngày sinh của bố. Bởi vì không biết ngày sinh của mình, ngày đi làm lại giấy khai sinh và làm hộ khẩu (hình như vậy), bố tui đã chọn ngày 17/10 là ngày sinh của mình và ngày 16/6 là ngày của mẹ. Mẹ có lần nói chuyện bông đùa rằng bố mày là người sinh ra tau đó. Mẹ tui cũng không biết ngày sinh của mình…

Không phải đến hôm nay mới nhận ra, nhưng hôm nay là ngày tui cảm giác rõ ràng nhất rằng mình chẳng biết gì nhiều về người thân sinh ra mình. Đơn giản vì chẳng mấy khi hỏi thăm và đào sâu câu chuyện. Ngày xưa tui nghĩ rằng do khoảng cách thế hệ, rằng thật khó để duy trì cuộc nói chuyện dài và sâu với bố mẹ mà không cảm thấy khó chịu. Bây giờ nghĩ lại, là do biếng lười và không quan tâm đấy thôi.

Có vẻ như là, những người gần ta nhất là những người ta ít quan tâm nhất.

Tui tự hỏi mình, tui biết gì về bố nhỉ? Thật thà mà nói, tui chẳng biết gì nhiều về bố, chẳng biết bố có mơ ước gì, bố thích màu gì, bố ghét gì…

Những điều tui nhớ về bố luôn là những gì bố làm cho chúng tui, như là con đường một chiều, tự dưng thấy bản thân tệ quá.

Bố có một đôi lần đưa vài nét bút mờ phác họa quá khứ của mình – khoảng thời gian chưa có chúng tui, trong những câu chuyện kể, tui nhớ một vài từ khóa như nhập ngũ, rời quân đội, lên cao nguyên lăn lộn làm nhiều nghề tay chân, cho đến giờ. Những nét họa đơn sơ qua lời kể, khơi gợi trong tui gam màu trầm và nhiều suy tư.

Mỗi khi nghĩ về bố, tui thường nghĩ đến hình ảnh một người khéo tay, kiên nhẫn cần cù như con ong chăm chỉ, rất yêu vợ thương con. Trong nhà, bố là người ảnh hưởng tới tui nhiều nhất.

Bố là người dạy tui học viết, học vẽ. Trong tui vẫn loáng thoáng ký ức của đứa trẻ 5 tuổi, căn phòng gỗ, bố viết hàng chữ số từ 1 tới 9, vẽ chú bộ đội, vẽ chim bồ câu. Trước khi học tiểu học, tui không nhớ thêm ký ức nào khác ngoài kỷ niệm này.

Chữ của bố đẹp lắm. Nếu được hỏi ai là người đầu tiên truyền cảm hứng cho tui luyện chữ, câu trả lời chắc chắn là bố tui rồi. Đến năm tui học lớp 3, bố còn viết giấy làm bài kiểm tra cho tui, cô giáo nhìn thấy cứ xuýt xoa mãi.

Nếu mẹ hát hò khá ổn, thì bố tui có tài làm thơ và ngâm thơ. Tui nhớ những lần cúp điện buổi đêm, cả gia đình ngồi ngoài thềm hóng gió, cả nhà ngồi nói chuyện vui, bố sẽ ngâm thơ, mấy mẹ con thì hát, khung cảnh êm đềm nhưng không kém phần rôm rả. Tui thích thơ thẩn, yêu hát hò, có lẽ cũng vì điều này.

Trong gia đình tui, bố là người cắm hoa. ^^. Hồi tui học lớp 4 hay lớp 5 gì đó, tui có thay mặt lớp đi thi cuộc thi cắm hoa nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, tui đã cắm hoa trong chiếc lọ hoa bằng chai Coca 1,5l mà bố chế. Lần đó lớp tui được giải nhì, trong đó có một phần điểm được chấm cao nhờ sự độc đáo của chiếc họ hoa đó.

Nhà tui trước đây nghèo. Để nuôi chúng tui ăn học, bố mẹ đi làm thuê làm mướn cả năm nhưng bố mẹ chưa bao giờ để chúng tui khổ sở.

Mẹ kể, vào thời điểm mà 1 ngày đi hái cà phê 8 tiếng giá 20 nghìn đồng, bố tui chơi lớn mua cho tui và em gái mỗi người một bộ quần áo tết với tổng giá tiền 300 nghìn đồng. Công 3 tuần đi hái cà phê vất vả, mà bố chẳng tiếc gì. Bộ quần áo hình con gấu đó tui còn mặc vừa đến năm lớp 3.

Bố rất quan tâm đến sự học của chúng tui, nhưng không đặt nặng áp lực. Tui luôn biết ơn bố vì điều đó. Bố hay bảo với chúng tui là bố chẳng thể cho chúng tui tiền bạc, thứ bố có thể cho là tạo điều kiện cho chúng tui học hành. Đầu có chữ thì sợ gì chết đói.

Bố chỉ cho cần câu thôi chứ không cho tụi bây cá đâu.

Trộm vía, được cái ba chị em tui học hành cũng ổn. Tui và em gái ra trường, đi làm, công việc cũng làng nhàng thôi nhưng cũng đủ ăn. Còn thằng em trai năm nay học 12, chuẩn bị “cao chạy xa bay”. Cũng không biết em định học thi hay học nghề gì, bố mẹ để em tự quyết.

Như nhiều bạn trẻ bỏ làng ra phố, bằng một cơ duyên “ngáo chó” buồn cười, tui rời núi ra Thủ đô học đại học, làm việc, rồi yêu đương. Bố mẹ tui không cấm cản chuyện con cái yêu xa, thực sự biết ơn, rất biết ơn bố mẹ vì điều này. Mẹ tui lâu lâu có bóng gió là để con gái lấy chồng xa thì “mất con”, sợ tui vất vả, bố thì im lặng, chẳng nói gì. Những cuộc nói chuyện sau này, bố có lần bảo đại ý là tui yêu ai, lấy ai cũng được, hạnh phúc là được. Nhưng nếu lỡ mà không hạnh phúc, thì tui có thể về nhà, mang cháu về cùng, bố chăm.

Nhà luôn luôn mở rộng cửa. Nhà luôn luôn là nơi tui có thể trở về. Luôn luôn là như thế.

Tui cảm thấy rằng, tui có đủ can đảm “cao chạy xa bay” thế này, vì tui có một điểm tựa tinh thần chắc chắn để dựa vào. Vì biết rằng quay đầu nhìn lại, sẽ thấy hình ảnh bố mẹ dõi theo, ủng hộ và động viên. Thực sự là tui luôn cảm thấy biết ơn vì được sinh ra trong gia đình này, được làm con của bố mẹ, là chị của mấy đứa em, hẳn là do ăn ở tốt nên mới đủ duyên gặp được mọi người, ^^

Viết lan man một chút nhân một ngày đặc biệt. Nhân dịp sinh nhật bố, từ tận đáy lòng này, con muốn cảm ơn Người một câu. Người đã hy sinh cả cuộc đời cho chúng con mà chẳng mong cầu được đền đáp. Sến súa một xíu, nhưng mà tui nghĩ, khi Bố còn đó, hãy nói những lời cần nói đi, hãy yêu thương đi, đừng để một ngày Người không còn nữa, mới khóc lóc xót thương, khi đó thì muộn quá rồi.

Mà quy luật của cuộc đời – sinh lão bệnh tử đâu trừ một ai, ha…

Chúc mừng sinh nhật Bố, con yêu bố, yêu cả nhà mình thật nhiều <3.

Bạn ơi, hôm nay bạn đã thương mình chưa?

Thương mình, đôi khi chỉ đơn giản là dậy sớm hít thở không khí trong lành, đặt bàn tay lên ngực để thấy trái tim mình còn đập, thấy biết ơn tha thiết cuộc sống vì mình vẫn còn được chạy nhảy reo hò trong nó.

Thương mình cũng chính là chăm sóc bản thân thật tốt, thương cả phần thân, chăm cả phần tâm. Chúng mình không phải là cơ thể, cũng chẳng phải là tâm trí, nhưng cơ thể chính là phương tiện cho chúng mình trải nghiệm cuộc sống… Bạn ấy đã hết mình, đã tận tụy đến vậy, sao lại không thương cho được, ha ❤

Thương thân thể mình

Nếu như chiếc xe để có thể hoạt động thì cần nhiên liệu, cũng như cần được bảo dưỡng thường xuyên, cơ thể mình cũng cần được cung cấp những nguyên liệu lành và an. Như vậy, thương thân là giúp cơ thể mình ăn nhiều rau, uống nhiều nước, ăn thức ăn thô mộc.  Là thấy đồ ăn nhanh thì sẽ cười xòa bỏ qua, vì biết rằng các em ấy không tốt cho cơ thể.

90% bệnh tật đến từ do thói quen sống. 90% bệnh tật đến từ thói quen sống. 90% bệnh tật đến từ thói quen sống. Đơn giản như mình không thể cân đối nếu mình cứ ăn nhiều cơm, uống nước ngọt, ăn đồ ăn nhanh và chẳng ăn tí rau nào. Mình cũng không thể bị gút nếu như nạp ít thực phẩm đạm khó tiêu, thịt động vật, hải sản và lười vận động.

Chúng mình sẽ chẳng bị bệnh ngay và luôn sau khi ăn chúng, nên mình thường chẳng để tâm. Cơ mà bạn biết đấy, mọi thứ sẽ tích tụ dần, tích tụ dần, đủ về lượng, sẽ chuyển hóa về chất thôi. Sau 30 tuổi, các dấu hiệu mệt mỏi sẽ dễ dàng nhận biết hơn nếu như trước đó chúng mình có một lối ăn uống “phóng khoáng” và thật lười vận động.

Ừ thì chúng mình còn trẻ, “cỗ máy” còn sung sức, có thể “yolo” một chút với thực phẩm nạp vào, cơ mà bạn ơi bạn à, hãy nhớ thương mình thêm một chút nhé, rồi mình sẽ biết điều gì là thứ mình cần đó.

Thương tâm hồn mình

Ngày hôm nay, một ngày thật vất vả, bạn đã nói cảm ơn và ôm ấp chính mình trong thương yêu chưa? Đôi khi tui tự hỏi, sao mình nói cảm ơn mọi người đơn giản thế, mà nói với chính mình khó khăn vậy? Cơ mà bạn ơi bạn à, nhìn lại ngày đã qua, bạn xứng đáng được cảm ơn vì những nỗ lực không biết mệt mỏi của mình. Xứng đáng được cảm ơn vì đã giúp đỡ một ai đó. Xứng đáng được khen tặng vì đã can đảm bảo vệ những giá trị bạn cho là đúng đắn. Xứng đáng được nhận một nghìn “like” vì giữa thế giới hỗn độn này, bạn vẫn chọn trở thành người tốt bụng và tử tế, với chính mình và với mọi người. Nếu bạn không thương mình, làm sao bạn thương người bây giờ? Mình không thể cho ai thứ mà mình không có.

Ngày hôm nay, có thể là một ngày bạn mệt mỏi và căng thẳng. Những nỗi sợ hãi cứ lớn dần lên. Những lỗi nhỏ nhặt của mình, bạn nhìn qua kính lúp và chúng bỗng to như con voi. Bạn căng thẳng vì mình chưa đủ tốt, chưa đủ giỏi. Bạn khủng hoảng vì chẳng biết mình nên đi đâu, về đâu.

Bạn ạ, ai cũng có những khoảng thời gian như vậy đó. Mình như chú chim nhỏ trúng mũi tên của xã hội, vết thương lại càng sâu hoắm hơn khi mình chẳng rút tên ra để chữa lành mà lại đâm thêm sâu hơn bằng những suy nghĩ tự trách chính mình.

Lúc này, bạn bị kiệt sức đó, thương mình một chút nào, dành cho chính mình thời gian nghỉ ngơi thôi. Xin nghỉ một vài ngày, chỉ để nghỉ ngơi, gọi nỗi sợ hãi lại chơi, cùng nhau ngồi xuống uống với nhau tách trà, ha.

Sư ông từng dạy rằng, cuộc đời này không thể không có khổ đau, nhưng khổ đau có thể ôm ấp và chuyển hóa thành tình thương. Mà có hiểu mới có thương. Có hiểu mới có bao dung. Bạn đã bao dung với mình chưa, hiểu mình chưa, thương mình chưa? Nếu rồi, tuyệt vời lắm bạn yêu ơi, vòng xoáy tình yêu bạn tạo ra sẽ lan tỏa hòa nhịp cùng cộng đồng, chữa lành cho nhiều phần đang tổn thương trong thế giới này, tui chắc chắn là như thế.

Nếu chưa hiểu, chưa thương được mình? Chúng mình nhận ra điều này, và kiên nhẫn thay đổi từng chút một, bạn nhé. Tui cũng đang trong quá trình này đấy thôi. Kiên nhẫn với chính mình, quan trọng lắm. Ngồi lại với chính mình, đối diện với mình trong những hơi thở sâu của chánh niệm, nói những lời ái ngữ với phần tâm đang “hành” mình, ôm ấp lấy nó, đừng chối bỏ, bạn nhé, ôm ấp lấy em ý – một phần của mình đất thôi, yêu thương em ý, để rồi nhanh lắm, các cô bé cậu bé tiêu cực nghịch ngợm sẽ đi ngủ ngoan trở lại, trả cho người bố người mẹ (là chúng mình đây), sự an bình và hạnh phúc, tui chắc chắn là như thế.

Học thương mình là cả một quá trình dài, dài lắm, cũng là hành trình chúng mình cần học suốt đời, bạn ạ. Cơ mà biết ơn vô cùng khi được học, được thực hành điều này. Với tui, đây là một trong những trải nghiệm vô giá khi tiếp tục xuôi dòng dòng chảy cuộc sống. Ừ thì ai rồi cũng về với cát bụi, trở về sao cho vinh quang chứ bạn ha. Trở về ra sao để có thể ngẩng cao đầu mà nói rằng, đời sống vừa rồi tui tự hào về chính mình quá đỗi, như thế là thương mình ở mức ăn sâu trong tâm thức rồi đó, phúc lành lắm thay.